NÓI VỚI NGƯỜI XA
XỨ
Tiếng vạc canh khuya… Dòng sông vắng.
Trằn trọc nhớ anh… người con đất quê mình
Một sớm anh đi – đi biền biệt
Mười mấy năm ròng chưa về quê…
Nhớ sớm xuân nào anh lên đường
Mưa giăng man mác. Những buồn vương…
Hoa xoan tím rụng, lòng xao xuyến
Tím cả trời xuân, suốt dặm trường…
Từ dạo anh đi, ai ngóng trông
Khép cánh vườn xuân, một đóa hồng
Dòng sông vắng bóng con đò nhỏ
Bến vắng trông chờ những bâng khuâng…
Cây rạ nghiêng, mái tranh xiêu trong gió
Khói bếp phất phơ giữa nắng nhạt ban chiều
Bữa tối quây quần nồi cơm không kịp nguội
Cái lạnh lúc đông về anh còn nhớ không anh ?
Cuộc sống ấm êm nơi hiện đại đô thành
Anh còn nhớ người dân mình lam lũ ?
Giữa tấp nập phồn hoa, nhịp đời buông hối hả
Những nếp cũ quê mình, anh còn nhớ không anh?
Trên triền đê, bờ cỏ, hàng cây xanh
Sớm sớm chiều chiều hình anh còn lưu dấu
Trốn học, thả diều, đánh cù, đánh đáo,
Bị mẹ đét đòn, anh còn nhớ không anh ?
Bạn bè ta mỗi năm họp mặt xa gần
Vẫn nhắc tên anh – người xa quê chưa trở lại
Cô bạn chung trường với mối tình đầu con gái
Vẫn thương nhớ âm thầm anh có biết chăng anh?...
Thầy cô mình mỗi năm vắng thưa dần…
Các cụ trong thôn, và mẹ cha mình nữa…
Không còn mãi cùng ta giữa cuộc đời sóng gió
Xa quê rồi, có khắc khoải không anh?
Gửi cho anh chút giá lạnh quê mình
Gửi về anh tình đầu người con gái
Món quà đơn sơ có làm lòng anh ấm lại
Sau những thăng trầm của ngày tháng bôn ba ?