Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

MỜI BẠN CÙNG ĐỌC THƠ

CHIỀU XUÂN

Mời bạn chiêm ngưỡng và cảm nhận về bức họa đồng quê của nữ sĩ Anh Thơ nhé !

Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi;
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.

Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió.
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa.

Trên đồng lúa xanh rờn và ướt lặng
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm.
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.

(Rút từ tập: Bức tranh quê - 1939)


VÀI NÉT VỀ TIỂU SỬ TÁC GIẢ

Anh Thơ sinh tại thị trấn Ninh Giang, huyện Ninh Giang, tỉnh Hải Dương; quê quán: thị xã Bắc Giang, tỉnh Bắc Giang. Cha bà là một nhà nho đậu tú tài và ra làm công chức cho Pháp nên phải thuyên chuyển nhiều nơi, Anh Thơ cũng phải đổi trường học từ Hải Dương sang Thái Bình rồi về lại Bắc Giang mà vẫn chưa qua bậc tiểu học. Ban đầu, bà lấy bút danh Hồng Anh, sau mới đổi thành Anh Thơ.

Anh Thơ sáng tác từ sớm, từ năm 17 tuổi. Với tập Bức tranh quê, bà được nhận giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn. Sau đó bà tham gia viết bài cho báo Đông Tây và một vài báo khác.

Anh Thơ tham gia Việt Minh từ năm 1945, từng là Bí thư huyện Hội phụ nữ 4 huyện thời đó: Việt Yên, Lục Ngạn, Bắc Sơn, Hữu Lũng (tỉnh Bắc Giang), ủy viên thường vụ Tỉnh Hội phụ nữ hai tỉnh Bắc Giang và Lạng Sơn.

Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam (năm 1957), ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam (khóa 1 và 2).

Từ năm 1971 đến năm 1975 bà làm biên tập viên tạp chí Tác phẩm mới. Bà cũng là ủy viên Thường vụ Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Việt Nam.

MỜI BẠN CÙNG ĐỌC THƠ

MÙA XUÂN CHÍN

Mùa xuân đến rồi, mời bạn bè gần xa cùng ngâm nga và cảm nhận những vần thơ xuân của thi sĩ Hàn Mặc Tử nhé !


Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lí. Bóng xuân sang !

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây.

Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
"Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?..."

Hàn Mặc Tử

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

TRÒ CHƠI Ú TIM




TRÒ CHƠI Ú TIM

Anh !
Sao kéo em vào trò chơi ú tim ?
Để giấu khuôn mặt thật của mình sau màn hư ảo !
Em vạch lá, vén mây, xua đi màu dông bão
Gom hoài niệm về nhuộm tím cả hoàng hôn...

Em đi tìm anh…tìm anh khắp nẻo tà dương
Gió trích muôn kim lên vai gầy tê tái
Anh ở đâu? đâu? Sao không thấy lại ?
Chiếc áo tàng hình khiến em không nhận ra anh.

Em lại tìm anh, tìm suốt năm canh
Để giọt sầu giọt thương đọng ngân trên mí mắt
Khắp chốn sương giăng, em làm sao thấy được
Hình bóng anh nơi đâu?



Em lại tìm anh…tìm anh trong cuộc bể dâu
Em kiệt sức lê trong miền hư ảo
Kìa, bóng anh chênh chao trong bóng đêm huyền ảo
Em chạy đến tìm, bóng vụt tan nhanh…

Em lại tìm anh…tìm anh…
tất tả đời xuôi ngược
Em chếnh choáng đi trong miền hoang tưởng
Ở nơi nào…nơi nào hỡi anh ?

Trong vườn xuân, hoa rũ cánh trên cành
Con én nhỏ lạc đàn bay chấp chới
Em chới với trong nỗi niềm mong đợi
Ở nơi nào vẻ chân thật hỡi anh?

Anh ở đâu ? Tàn héo cả ngày xanh
Sao vẫn trốn hoài, em hoen mờ khóe mắt
Sao không đến cùng em trong vòng tay xiết chặt
Để cuộc đời này ta khỏi lỡ duyên nhau ?

Anh ở đâu ? ở đâu ?
Em vẫn tìm …biết tìm anh nơi đâu…?
Ai biết anh tôi nơi đâu…nơi đâu…?

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

GỬI NGƯỜI



GỬI NGƯỜI

Có những nỗi niềm không thể gọi tên
Cứ man mác mà thẳm sâu vời vợi
Trời xuân nắng mà lòng ai tê tái
Nơi cuối trời... người ấy... có vui không?

Còn nhớ chăng mỗi độ vào đông
Khăn ấm luôn quàng vì người luôn nhắc nhở
Dẫu chẳng là gì…Nhưng lòng ta luôn nhớ
Nơi cuối trời, người vẫn mãi dõi trông.

Đôi má ta đã bao bận ửng hồng
Khi người khen ta, chê ta, và làm thơ ta đọc
Bao vất vả, ta quản chi khó nhọc
Bởi ta với người luôn tiếp sức ở trong nhau…

Chẳng là gì, ừ, thì có gì đâu ?
Nên nỗi buồn không thể gọi tên ra được !
Ta với người thẳm sâu trong kí ức
Có một nỗi niềm riêng…rất riêng !



Và đêm nay ….
                   mình ta đếm nỗi niềm
Con gió vô tình còn gào hoài thê thiết
Nơi cuối trời, người ơi có biết
Nỗi nhớ đi hoang... Miền cô tịch chợt về…

Chẳng là gì ! Ừ, thì chẳng là gì !
Nhưng đọc thơ người, lòng ta buồn quá đỗi
Thôi thôi người ơi, chuyện xưa xin đừng gợi
Để một mình ta… Đừng thao thức, hỡi người !

Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014

EM YÊU MÙA ĐÔNG




EM YÊU MÙA ĐÔNG

Em yêu mùa đông
Sợ chi lạnh giá
Có anh nhắc nhở
Khăn ấm luôn quàng
Mỗi độ đông sang
Tình người thêm ấm
Có anh thắp nắng
Yêu thương ngọt lành
Đêm đông có anh
Sợ chi lạnh lẽo
Em đi muôn nẻo
Gió đông theo cùng
Anh thả nắng vàng
Xua đi băng giá
Mùa đông yêu quá
Hạnh phúc ngập tràn
Niềm vui xốn xang
Tình anh chan chứa…

ĐÊM CỔ TÍCH



ĐÊM CỔ TÍCH

Đêm xuân nồng nàn
Nụ hoa chúm chím
Giọt sương xao xuyến
Sao trời lung linh
Chàng gió đa tình
Vương lên hương sắc
Mơn man
Xuân tình…


Em
Ngây thơ
Mắt biếc
Trong veo
Hồn nhiên
Tuổi thần tiên.

Anh
Hơi thở mùa xuân
Bờ vai vững chãi
Vòng tay ấm áp
Thương yêu ngập tràn…


Bỗng nghe…
E ấp
Đắm say
Bẽn lẽn
Ngất ngây
Tay trong tay
Tình trong như đã...
Hương xuân đong đầy.



...Trăng nghiêng
Nụ xuân nghiêng
Anh thần tiên
Em thần tiên
Triền miên
Đêm
Cổ tích ...