Còn bao
Mái tóc ngẩn ngơ
Không hoa quà chúc
Bơ vơ một mình
.
Ngày vui
Nghĩ thẹn môi xinh
Cũng xuân vờn nắng
Sao mình đơn côi
(Chúc 8/3)
. Ai mà nói đúng cảnh ngộ và tâm trạng của tui vậy ha ?
Đời này
Bao mùa khắc âu
Canh đêm đếm nhớ
Sụt sầu tình trôi
.
Vì rằng
Vỡ ước mơ tôi
Bốn mùa hoang lạnh
Một trời lòng đông
Hà Thành
Người cứ theo dòng
Riêng tôi lặng lẽ
Bến đông lạnh lùng -
Dẫu nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng
Là bác học... hay là ai đi nữa
Vẫn là con của một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên.
(Thơ vui về phái yếu - Xuân Quỳnh)
Không
biết tự bao giờ, hình ảnh người mẹ đã đi vào văn chương với những dòng vô cùng
chân thực và cảm động thiết tha. Trong lòng những người con, mẹ là đấng sinh
thành cho con sống giữa cuộc đời này. Mẹ là người cho con tình yêu thương, cho
con bài học đầu tiên làm người. Mẹ chịu nhiều gian khó, khổ đau, hi sinh nhẫn
nhịn, đắng cay âm thầm để nuôi dạy con nên người. Vì vậy, với con, mẹ luôn là chỗ
dựa tinh thần, là nơi hội tụ những tình cảm sâu nặng nhất. Tháng ba về, ta càng
xúc động hơn khi đọc những vần thơ về mẹ của tác giả Xuân Long Nguyễn:
CON ĐƯỜNG CỦA MẸ
Men bờ tre
Mẹ đi theo lối mòn trâu dậm
Theo đường cong cha đi cày ruộng
Gánh mạ ra đồng
Nghiêng tơi che mẹ bế mẹ bồng
Cấy từng dãnh mạ vào bùn đất
Mẹ thương cây mưa dầm gió rét
Tháng ngày qua lúa đã lên xanh
Mẹ ra đồng theo lối vòng quanh
Năm đôi ba vụ...
Đường từ nhà mẹ băng qua chợ
Không đi xa quá buổi bao giờ
Chỉ dài lâu năm đợi tháng chờ
Chúng con đi đánh giặc
Ngày về gặp mặt
Đôi bàn chân mòn vẹt giơ xương
Mái tóc xanh đã ủ dầm sương
Tấm lưng thon cong tròn vòi hái
Con đường xưa giờ thêm chiếc gậy
Mẹ run rẩy vào ra
Mở
đầu bài thơ là hình ảnh người mẹ nông dân vất vả nắng mưa cùng công việc đồng
áng của mình:
Men bờ tre
Mẹ đi theo lối mòn trâu dậm
Theo đường cong cha đi cày ruộng
Gánh mạ ra đồng
Nghiêng tơi che mẹ bế mẹ bồng
Cấy từng dãnh mạ vào bùn đất
Mẹ thương cây mưa dầm gió rét
Tháng ngày qua lúa đã lên xanh
Mẹ ra đồng theo lối vòng quanh
Năm đôi ba vụ...
Công việc
vất vả quanh năm, mẹ không hề kêu ca hay than thân trách phận. Mẹ tảo tần và
vui với công việc của mình. Mẹ giàu tình yêu với ruộng đồng, mẹ thương cây mưa dầm gió rét. Năm đôi ba vụ, thời vụ
vòng quanh, con đường của mẹ cũng quanh co theo những lối mòn trâu dậm, theo
những rãnh cha cày…
Một người mẹ cũng bình dị như biết bao người
mẹ nông dân khác! Đọc những câu thơ này, tôi nhớ đến hình ảnh người mẹ trong
thơ Nguyễn Duy:
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa.
(Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa)
Thật giản dị và có gì đó như là lầm lụi nữa! Mẹ
cứ gắn bó tháng năm với con đường đi chợ, đi làm, không xa quá buổi bao giờ.
Nhưng con đường của mẹ còn mang nghĩa biểu tượng: con đường đời. Vất vả. Khó
nhọc. Và hơn hết là nỗi ngóng vọng, trông chờ tin những đứa con đi đánh giặc
phương xa:
Chỉ dài lâu năm đợi tháng chờ
Chúng con đi đánh giặc
Mẹ đã tảo tần vất vả, không quản khó nhọc đắng cay nuôi con khôn lớn nên người. Nhưng bóng giặc
còn đó, đất nước còn chưa yên, mẹ lại thầm lặng hi sinh hiến dâng những người
con của mình cho Tổ quốc, để tháng năm dài mẹ mòn mỏi ngóng tin con. Rồi giây phút mong chờ ấy đã đến !Người con trở về từ chiến
trường, khi đã hoàn thành nghĩa vụ của người trai với đất nước, xứng với tình
mẹ bao dung. Và mẹ con, sau bao năm xa cách, đã thỏa nỗi mong chờ:
Ngày về gặp mặt
Đôi bàn chân mòn vẹt giơ xương
Mái tóc xanh đã ủ dầm sương
Tấm lưng thon cong tròn vòi hái
Con đường xưa giờ thêm chiếc gậy
Mẹ run rẩy vào ra
Nhưng phút giây ấy thật lạ ! Quặn thắt lòng con vì hình hài mẹ sau năm tháng đợi chờ: gầy yếu, tiều tụy! Tình cảm đó, nỗi chua xót đó không biểu lộ trực tiếp thành lời mà ẩn sau cái nhìn của người con về mẹ. Cái nhìn đó đã dấy lên trong tôi tình cảm thật đẹp về người mẹ ấy! Giản dị, thuần phác, lặng thầm mà bao dung, nhân hậu. Bàn
chân mòn vẹt vì bao năm chân đất theo những rãnh cày, nay thêm giơ xương vì gầy yếu. Tấm lưng thon giờ đây
cong tròn vòi hái là dấu tích của một đời người gồng gánh, cấy hái, gắn với
ruộng đồng. Mái tóc cũng mang màu của sương nắng thời gian, dấu tích của những thăng trầm, thao thức, lo toan, những đêm không ngủ trong đời mẹ. Hình ảnh mẹ giờ đây có nhiều đổi
thay theo tháng năm, tuổi tác. Đặc biệt, con đường xưa, gắn với mỗi bước run rẩy
của mẹ là hình ảnh chiếc gậy. Nghẹn ngào và xót xa biết bao nhiêu ! Nhưng cũng
thật tự hào và đẹp biết bao nhiêu hình ảnh người MẸ VIỆT NAM đã sống một
cuộc đời thầm lặng với những cống hiến thầm lặng cho Tổ quốc, cho cuộc đời. Có
người mẹ như thế là có được niềm vinh dự đầy yêu thương và kiêu hãnh, cũng là
có được tấm gương sáng cho con cháu noi theo mà tôi luyện nên người!
Câu từ giản dị phù hợp với hình ảnh giản dị, tình cảm sâu lắng ẩn sau câu chữ... Bài thơ
của anh gây xúc động biết bao người vì trong cuộc đời, mấy ai không được sống
trong tình mẹ ? Hình ảnh người mẹ già vất vả gầy yếu tóc pha sương thường là
điểm hội tụ của tình thương, là nơi khiến lòng con day dứt và xót xa nhiều
nhất. Trong bài thơ của anh, hình ảnh người mẹ trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp
của biết bao người mẹ Việt Nam
từ những miền quê nghèo của Tổ quốc nặng trĩu vất vả, lo toan nhưng giàu yêu thương, giàu đức hi sinh
trong cuộc đời.
Bài thơ giúp chúng ta thêm yêu và kính trọng những
người mẹ Việt Nam - những người phụ nữ bình thường mà vĩ đại. Bài thơ cũng là
lời nhắc nhở với những người con còn có mẹ trên đời: “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ
khóc…”. Không có tình mẫu tử thiêng liêng thì không thể có được những vần thơ xúc động đến thế.
Mái tóc ngẩn ngơ
Không hoa quà chúc
Bơ vơ một mình
.
Ngày vui
Nghĩ thẹn môi xinh
Cũng xuân vờn nắng
Sao mình đơn côi
(Chúc 8/3)
. Ai mà nói đúng cảnh ngộ và tâm trạng của tui vậy ha ?
Ngân cũng ngẩn lòng
Bên song nhìn chúng
Lòng vòng chúc nhau
.
Hay là
Ta gói chung sầu
Thành một tròn vạnh
Bến cầu nhớ nhau ....
Người muốn vậy sao ?
Mối sầu cộng lại
Chia nhau ... thêm sầu
Thôi đành
Đứng ở bên cầu
Nhìn vầng trăng khuyết
Ôm sầu nhớ ai....
Thu rồi đông phai
Lại tràn xuân nhớ
Nối dài mùa thương
Cớ gì
Thả nhớ dọc đường
Rồi gom lại cả
Niềm thương gói lòng .................
Phận số long đong
Mùa xuân cũng cạn
Theo dòng tương tư
Mùa đi
Người cứ hững hờ
Để lòng thổn thức
Bơ vơ thêm sầu !!!!!!!
Bao mùa khắc âu
Canh đêm đếm nhớ
Sụt sầu tình trôi
.
Vì rằng
Vỡ ước mơ tôi
Bốn mùa hoang lạnh
Một trời lòng đông
Hà Thành
Người cứ theo dòng
Riêng tôi lặng lẽ
Bến đông lạnh lùng -
Ta chẳng tương phùng
Người về lặng lẽ
Lạnh lùng bến đông
Còn đây
Mưa ngại gió ngùng
Bao giờ nắng đẹp
Ấm lòng đơn côi ???
Lữ thứ dặm trôi
Vin cánh bèo dạt
Gửi lời nhớ nhung
Thế mà
Mưa gió bão bùng
Chữ tàn ly biệt
Theo cùng bước chân .............
Đòi đoạn xa gần
Chẳng vò mà rối
Chẳng giần mà đau"
Bao giờ
Ta gặp được nhau
Chút thân bèo bọt
Dám đâu mơ nhiều !!!!!!.........
Lòng mộng phiêu diêu
Chỉ lo người trách
Lắm điều thẩn thơ
.
Mà rằng
Cứ ước vu vơ
Biết đâu trăng thả
Miền mơ tím lòng ..............
Sao mãi long đong ?
Ngồi ru giấc mộng
Cho lòng ngẩn ngơ.
Tình buồn
Cứ ước vu vơ
Bao giờ người đến
Bao giờ đến cho ???????.......
Với chốn hằng mơ
Có còn không nhỉ
Vần thơ mộng đời
Hay là
Cứ cợt đùa trôi
Rồi xuân tàn tạ
Héo lời em ơi -
Cứ vậy mà thôi
Một lời đã nói
Một lời ruột gan
Cớ sao
Tình vẫn dở dang
Coi là đùa cợt
Phũ phàng lòng đau !!!
Ai dò nông sâu
Còn kia bên lở
Lòng đau bên người
Xa thương
Cách biệt dòng trôi
Chỉ vì thề ước
Dặm trôi sông buồn .......
Non nước cũng buồn
Ai dò cho thấu
Ngọn nguồn nông sâu
Tình đời
Đâu dễ gặp nhau
Nếu còn toan tính
Dòng đau sông sầu !!!!!!!!..........
Nhạt thả bến cầu
Vớt lên nỗi nhớ
Trong sâu thẳm lòng
Để rồi
Trôi tuột long đong
Trơ lại mảnh nhớ
Đọng trong tình trường ............
Mỗi đứa một phương
Đem chôn mảnh nhớ
Bên đường cho sâu
Chôn rồi
Có bớt chi đâu
Nhớ thời vẫn nhớ
Tình sầu thiên thu !...........
Tìm trái mù u
Cho anh ở lại
Thiên thu ngậm sầu
Mù u
Em tìm nơi đâu
Mà đời vẫn thế
Ru sầu đời em -
Mắt ướt môi mềm
Còn đâu sóng sánh
Bên thềm tóc bay ?
Người về
Để nhớ nơi đây
Bao giờ cho hết
Tháng ngày ngóng trông ??????????
Lòng anh gió đông
Hẹn ngày trở lại
Chỉ hồng se tơ
Gửi lại
Đủ một vần thơ
Đong đầy khúc ái
Bến chờ biết không ?..............
Ngày tháng ngóng trông
Chỉ mong giờ phút
Tương phùng bấy nay
Bồ hòn
Những đắng cùng cay
Ngày mai có ngọt
Có say tình nồng ?????????
Mưa hết -nắng hồng
Hết đông xuân đến
Vôi nồng trầu cay
Trầu xanh
Cuộn lát cau này
Đỏ môi hạnh phúc
Tình say bên tình .................
Trở lại bình minh
Một ngày nắng đẹp
Duyên tình hằng mong ?
Bao giờ
Trầu quyện tình nồng
Bao giờ đông cạn
Cho lòng sang xuân ????????
Xuân lòng rất gần
Hoa đời định mệnh
Phân vân làm gì
Ngày trôi
Nó đuổi xuân đi
Dùng dằng chi để
Bạc đi xuân chiều ........
Nỗi nhớ phiêu diêu
Xuân chiều đã bạc
Lòng nhiều tơ vương
Mong sao
Gặp được người thương
Cùng nhau đi trọn
Con đường ta xây !...
Tình đã đong đầy
Ta cùng ghép mộng
Xum vầy nhé ai
Cho đêm
Hết những mộng hoài
Cùng chung hơi thở
Sớm mai cùng cười !
Đã quyết một lời
Duyên tình tươi đẹp
Một đời em mong !
Nhưng còn
Giữ đạo làm con
Ta thưa thầy mẹ
Cho tròn trước sau ........
Chữ lễ làm đầu
Em thưa cha mẹ
Tròn câu thương lòng
Cho mình
Vẹn một nhớ mong
Trăng yêu tròn vạnh
Hương thầm em ơi -
Trăng cuối tháng rồi
Một vầng trăng xế
Cuối trời soi chung .
Sao bằng
Trăng ở trong lòng
Vẫn luôn tròn vạnh
Thủy chung suốt đời !
tròn vạnh trăng rồi
Lời thương tràn ngập
Khắp trời xuân hoa
Bây giờ
Ta đã bên ta
Thiên thu em nhé
Mình ta ta mình -
Đã hẹn đinh ninh
Vầng trăng còn đó
Chứng minh duyên này
Mong sao
Mãi được sum vầy
Đôi bên thầy mẹ
Đong đầy tin yêu !.......