Tóc
Mẹ
Cũng một thời mái tóc đã
từng xanh
Thả óng ả trên vai người
thiếu nữ
Đã một thời bao người trai
mến mộ
Mái tóc mềm sóng sánh của mẹ
tôi.
Nhớ ngày xưa mẹ gội mái tóc
dài
Nước bồ kết quyện hương nhu
thơm lắm
Lá bưởi, hoắc hương, cỏ mần
trầu thêm óng
Con ngủ giấc lành trong
hương tóc mẹ bay…
Cõng bao nắng, gội bao mưa,
bao cay cực ở đời
Bao vất vả, âu lo lên đời mẹ
Những sợi tóc cũng già đi …
Lặng lẽ…
Tự bao giờ, nét xuân cũng
dần trôi…
Xót xa nhiều! Ôi, thương lắm
mẹ ơi !
Những sợi tóc nay mỗi ngày
thêm bạc !
Bàn tay mẹ run run vun từng
lọn
Nét bạc vương mềm trên khóe
mắt cũng răn reo.
Năm tháng vô tình ! Ai có
thể chạy theo ?
Tóc mẹ bạc cho tóc con xanh
mượt
Nếu trên đời, ai giúp con
điều ước
Con sẽ ước ngay rằng : cho
tóc mẹ mãi xanh…
Biết làm sao để mẹ lại ngày
xanh ?
Để con được bình yên bên mẹ
Chẳng ưu tư, chẳng lo thời
gian làm phai tóc mẹ
Để con ngủ yên lành trong
hương tóc mẹ bay…