Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

XỬ PHẠT


              XỬ PHẠT
Não trách tim: “Yêu thương chi dữ vậy”
Tim nhẹ nhàng: “Tại não cứ nhớ anh!”
Não không chịu: “Nhớ bởi tại tim
Tim không yêu, sao phải mang nỗi nhớ?”

Khi vắng anh, não và tim than thở
Khiến mắt buồn, mắt thao thức ngóng trông
Môi cô đơn mơ cảm giác ấm nồng
Eo cô đơn mơ một vòng tay xiết.

Vì sao nhỉ, anh ơi, có biết
Lúc vắng anh, nỗi nhớ bủa vây hoài
Tại não, tại tim, tại mắt, tại làn môi…?
Em sẽ xử, phạt tụi này một trận !

Nhưng anh ơi, trăng cũng sầu lẻ bóng
Con thuyền tình thao thức giữa phong ba
Mặt trời kia cũng gắt gỏng chói lòa
Ngày lê thê nối đêm dài vô tận…

Đấy, vắng anh, buồn tràn lên cảnh vật
Rên rỉ, thở than, trách cứ rồi ước mơ
Xử ra sao cho thỏa đáng bây giờ :
“Tội … yêu thương ! Tội này … ai nỡ phạt?”

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

SAY...


      SAY…
Say đắm trong tình yêu
Mở lối vào hạnh phúc
Say mê trong công việc
Dẫn đường đến thành công.

Say sưa chuyện bao đồng
Dễ lãng quên hiện thực
Say xỉn, luôn nhậu nhẹt
Dễ quên đường tương lai.

Ai đã từng mê say
Ai đã từng say đắm
Gieo giữa đời khát vọng
Gặt hái nhiều yêu thương.

Những ai hay chán chường
Những ai luôn say xỉn
Đường tương lai đâu biết
Ngập tràn với ma men.

Ai luôn luôn say mèm
Ai thường say khướt lướt
Say máu, đời ngã trượt
Xuống dốc mà không phanh...

- Bao cái “say” đó anh
Ta chọn “say” nào nhỉ ?
- Chọn say nhau, em nhé
Em gật đầu nghe, cưng !...


Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

KHÚC VỌNG XƯA



    KHÚC VỌNG XƯA …
      Bài thơ cũ đã ướt nhòe
     Theo dòng nước lũ trôi về nơi đâu
     Còn đây riêng một khối sầu
     Nhìn mưa tháng sáu úa nhàu hoa xưa.
     Lời yêu thoảng tựa giấc mơ
     Trôi cùng ngày cũ bây giờ vắng xa…

     Bao giờ ta lại gặp ta
     Tìm về tháng bảy ướt nhòa mưa ngâu
     Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau
     Liệu ta còn gặp lại câu ân tình ?
 

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

GIẬN



             GIẬN
Gió giận gì mà gào xé tầng không
Mây giận gì mà nhuộm mình xám ngắt
Sóng giận gì mà trào sôi bờ cát
Anh giận gì không hồi đáp hỡi anh ?

Anh giận gì để em giữa năm canh
Thao thức, âu lo, trông chờ mỏi mắt
Có ai thấu nỗi lòng quặn thắt
Đếm thời gian trong nỗi nhớ hoang liêu ?

Anh đi rồi em buồn biết bao nhiêu
Bao nước mắt tuôn trong niềm khắc khoải
Cuộc chia tay, người ơi, sao quá vội
Để thuyền đời không bến cứ chơ vơ ?

Giận để thương, đừng giận để chia xa
Đừng giận mãi, hỡi người yêu dấu
Em tìm anh để nói điều nung nấu
“Anh giận gì, hãy nói … để … em nghe ?...”.

“Anh hãy xem: gió hết giận rồi kìa
Mây nhẹ trôi xanh màu yêu hi vọng
Sóng nhẹ nhàng mơn man hôn triền cát …”
Anh nồng nàn ... anh còn giận không anh ?