Não trách tim: “Yêu thương chi dữ vậy”
Tim nhẹ nhàng: “Tại não cứ nhớ anh!”
Não không chịu: “Nhớ bởi tại tim
Tim không yêu, sao phải mang nỗi nhớ?”
Khi vắng anh, não và tim than thở
Khiến mắt buồn, mắt thao thức ngóng trông
Môi cô đơn mơ cảm giác ấm nồng
Eo cô đơn mơ một vòng tay xiết.
Vì sao nhỉ, anh ơi, có biết
Lúc vắng anh, nỗi nhớ bủa vây hoài
Tại não, tại tim, tại mắt, tại làn môi…?
Em sẽ xử, phạt tụi này một trận !
Nhưng anh ơi, trăng cũng sầu lẻ bóng
Con thuyền tình thao thức giữa phong ba
Mặt trời kia cũng gắt gỏng chói lòa
Ngày lê thê nối đêm dài vô tận…
Đấy, vắng anh, buồn tràn lên cảnh vật
Rên rỉ, thở than, trách cứ rồi ước mơ
Xử ra sao cho thỏa đáng bây giờ :