TỰ CẢM
Than đêm đằng đẵng khi vắng anh
Rồi đến khi hơi thở ấm kề bên
Em lại thấy thời gian sao siêu tốc?!
Có đôi lần em thấy mình thật ngốc
Giận dỗi hoài đến tận phút chia li
Để dõi nhìn bóng anh mỗi bước đi
Để đêm về quặn trong niềm quay quắt.
Cũng nhiều lúc em thấy mình thật nhát
Yêu anh hoài mà chẳng thể hé môi
Để đêm về thơ thẩn với đơn côi
Nghe thổn thức con tim hoài nức nở.
Và có lúc em thấy mình thật nhỏ
Nhõng nhẽo nhiều cũng hóa tính trẻ con
Dễ giận, dễ thương, dễ dỗi, dễ hờn
Mà trong tình yêu lại chẳng hề dễ dãi.
………………
Liệu anh có yêu người con gái
như em ?...